Tình hình của Na Uy Chiến_dịch_Na_Uy

Các nhóm quân của Đức phần lớn đều đã đạt được mục tiêu tấn công đồng loạt và đánh bại được lực lượng phòng thủ của Na Uy, trong khi mệnh lệnh động viên hạn chế của chính phủ Na Uy còn chưa kịp phát huy tác dụng hỗ trợ cho quân đội. Tuy nhiên không phải thế là đã hết đối với quân Đồng Minh, vì việc Nhóm 5 bị đẩy lùi trong vịnh Oslo đã tạo ra khoảng thời gian vài tiếng quý giá cho Hoàng gia và Chính phủ Na Uy kịp sơ tán đến Hamar. Nhân cơ hội chính phủ bỏ trốn, Vidkun Quisling đã kiểm soát lấy một đài phát thanh để tuyên bố đảo chính, tự phong làm thủ tướng Na Uy. Cuộc đảo chính của Quisling và danh sách những bộ trưởng của ông ta được công bố lúc 19h32.[19] Hoạt động chính thức đầu tiên sau đó của ông ta là ra lệnh huỷ bỏ mệnh lệnh động viên.

Tối ngày 9 tháng 4, chính phủ Na Uy dời đến tại Elverum, vì thấy rằng ở Hamar không được an toàn. Tất cả các yêu sách của Đức đều bị bác bỏ và Nghị quyết Elverum đã được thông qua nhằm chuẩn bị cho một chính phủ lưu vong sẽ được thành lập. Thế nhưng, tình hình bi quan đã thúc đẩy họ tiếp tục đàm phán với Đức vào ngày hôm sau. Để đề phòng, Đại tá Otto Ruge, Tướng Thanh tra các lực lượng Bộ binh Na Uy, đã cho thiết lập một rào cản cách Oslo khoảng 110 kilomet về phía bắc, tại Midtskogen, và ngay lập tức đã chạm trán với một đội quân nhỏ do Tùy viên Hàng không của Đại sứ quán Đức chỉ huy, đang cố gắng chạy đua lên phía bắc nhằm bắt sống Quốc vương Haakon VII nhằm sớm chấm dứt chiến tranh. Một cuộc xô xát đã diễn ra và quân Đức bị đẩy lùi sau khi Tùy viên Hàng không của họ bị Đội cận vệ Hoàng gia Na Uy giết chết. Ngày 10 tháng 4, cuộc đàm phán cuối cùng giữa Na Uy và Đức đã thất bại sau khi đoàn đại biểu Na Uy, theo chỉ đạo của vua Haakon VII, từ chối yêu sách của Đức về việc thừa nhận chính phủ mới của Quisling.[19][49][51] Đến ngày 15 tháng 4 Hội đồng Hành chính đã được Tòa án Tối cao Na Uy chỉ định để kiểm soát chính quyền dân sự tại các khu vực của Na Uy bị chiếm đóng, và Quisling từ chức.[19]

Quốc vương Haakon VII của Na Uy

Một trong những động thái cuối cùng của chính quyền Na Uy trước khi lưu vong là thăng chức cho Otto Ruge lên cấp Thiếu tướng và chỉ định ông làm Tướng Tư lệnh quân đội Na Uy chịu trách nhiệm giám sát cuộc kháng chiến chống Đức, thay thế vị tướng già 65 tuổi Kristian Laake, người đã bị chê trách nặng nề vì cách đối phó được xem là thụ động trong những giờ đầu tiên của cuộc xâm lăng. Các thành viên nội các Na Uy coi tướng Laake là người theo chủ nghĩa thất bại.[52] Đối với người Đức đã kiểm soát được các thành phố, cảng và sân bay lớn nhất, cũng như các kho vũ khí và hệ thống thông tin liên lạc, thì việc đẩy lùi họ ngay lập tức là điều không thể. Ruge thay vào đó đã quyết định rằng phương hướng hoạt động duy nhất có thể của ông bây giờ là kéo dài thời gian, cầm chân quân Đức cho đến khi quân tiếp viện từ Anh và Pháp kịp đến.[53]

Bộ binh Đức tấn công tại một ngôi làng đang cháy của Na Uy.

Ngày 11 tháng 4, sau khi có thêm quân tiếp viện tại Oslo, Đại tướng Falkenhorst đã cho mở cuộc tấn công với mục tiêu liên kết lại các lực lượng rải rác của Đức trước khi người Na Uy kịp tiến hành cuộc động viên có hiệu quả hay bất kỳ sự can thiệp đáng kể nào của quân Đồng Minh có thể diễn ra. Nhiệm vụ đầu tiên của ông ta là củng cố vững chắc khu vực vịnh Oslo, rồi tung các sư đoàn bộ binh số 196 và 163 đi nối liên lạc với các lực lượng tại Trondheim. Cũng trong ngày 11 táng 4, 11 máy bay ném bom của Luftwaffe đã tấn công thị trấn Nybergsund nhằm tiêu diệt Quốc vương, Thái tử và nội các Na Uy.[34]

Sư đoàn Na Uy số 4, đóng quanh Bergen, đã trốn tránh khỏi cuộc đổ bộ ban đầu của Đức và ngay sau đó đã tấn công nhằm làm chậm bước tiến của các toán quân Đức đang tiến qua thành phố về phía đông; nhưng nỗ lực của họ đã không thành công bởi cái thực tế là lực lượng chủ yếu của sư đoàn đã phải chuyển đến Valdres để cứu vãn tình hình nghiêm trọng tại miền Đông Na Uy. Sư đoàn Na Uy số 5 tại Trondheim đã bị mất hầu hết các kho hàng tiếp tế từ khi chiến dịch bắt đầu và viên tư lệnh của nó đã quyết định cố thủ tại Steinkjer thay vì tấn công quân Đức. Sư đoàn Na Uy số 6 đóng ở xa hơn về phía bắc, gần biên giới Phần Lan và hầu như mất liên lạc với tất cả các vùng bị Đức chiếm đóng.

Bây giờ tướng Ruge chỉ còn lại trong tay sư đoàn Na Uy số 2 và vì vậy ông ta xây dựng lực lượng của mình thành một đơn vị thống nhất. Mặc dù nhờ một lứa quân tình nguyện đã phát triển sư đoàn từ 3.000 lên khoảng 12.000 người, và Ruge còn được hỗ trợ thêm 11,1 triệu Krone (tương đương 4,5 triệu Đô la Mỹ) từ bên ngoài, nhưng ông vẫn không có một lực lượng nào khả dĩ có thể tiến hành đối đầu trực tiếp với Đức. Thay vào đó, ông ta chọn cách tập trung sư đoàn tại vùng thung lũng GudbrandsdalØsterdalen nối liền Oslo tới Trondheim. Từ đây ông dựa vào địa hình thuận lợi để tấn công quân Đức và sử dụng chiến thuật "đánh rồi chạy", đồng thời tiến hành phục kích và phá hủy có trọng điểm để ngăn cản 2 sư đoàn Đức di chuyển lên phía bắc. Nhưng họ không bao giờ có thể hy vọng chặn đứng hẳn được đối phương, vì sau đó Đức đã dùng không quân yểm trợ và các đơn vị xe tăng nhỏ để phá vở các cứ điểm của họ. Đến ngày 20 tháng 4, quân Đức đã tiến tới Elverum, cách Trondheim 305 kilomet về phía nam. Đến lúc này các trận chiến liên tiếp đã làm suy kiệt quân đội Na Uy và đẩy họ vào tình trạng thiếu tiếp tế trầm trọng.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Chiến_dịch_Na_Uy http://www.achtungpanzer.com/articles/norway.htm http://www.blackvault.com/documents/ADA394016.pdf http://www.feldgrau.com/norwegian.html http://hem.fyristorg.com/robertm/norge/index.html http://www.magweb.com/sample/sconflic/co03wese.htm http://www.magweb.com/sample/sconflic/co03wesm.htm http://stonebooks.com/archives/090607.shtml http://digital.library.wisc.edu/1711.dl/FRUS.FRUS1... http://www.history.army.mil/books/70-7_0.htm http://www.history.army.mil/books/70-7_02.htm